Thanh Doan
Humans of Sai Gon. [1] Buổi sáng hôm nay con bé bắt đầu dậy sớm chạy bộ. Nó buồn vì 1 số chuyện quan trọng. Không, nó đau lắm. Và cái đau đó làm cho nó chẳng thể nghĩ được nó nên làm gì tiếp theo để quên đi. Thôi tạm bỏ qua chuyện đó đi. Không biết tại sao nó rơm rớm nước mắt ngay lúc nói tiếng “cảm ơn” ông bà khi nó vừa nhấn cái tách vào điện thoại. Nó không biết nữa. Cảm xúc nó thường bị biểu lộ lên khuôn mặt lắm, bởi nó không thích cho lắm khi vui buồn gì người khác cũng nhìn thấy. Nhưng mà, cái rơm rớm mà nó kìm nén được đó là cái rơm rớm của sự gì nhỉ. Vui vẻ nghe có vẻ chưa diễn tả được hết đâu. Xúc động hả, về cái gì. À, vì nó thấy nó cần phải cuời, cười thật nhiều vào. Mồ hôi đầy người khi nó cố cắm cúi chạy, chạy càng nhiều, càng nhanh để khỏi thấy mệt. Nhưng mà bé tôi bảo này, bé đã rất mệt đúng không? À ừ, cũng hơi. Hehe. Tôi thấy nó dừng lại, nó lưỡng lự hàng sau dãy ghế ông bà ngồi. Nó lau mồ hôi, rồi tự nhiên chạy tới nói với bà - Chào ông bà buổi sáng, nhưng mà…… con có thể chụp ông bà 1 tấm hình được không ạ. Cảnh ông bà ngồi ở đây đẹp quá.” - Nó nói gì vậy bà? Bà ghé sát vào tai ông mà bảo “ Nó nói nó chụp hình mình đó ông” - Ừm ừm. Cười lên cho nó chụp hình kìa ông ơi. Nói xong thì xém rớt cái giọt nước mắt hạnh phúc đó xuống. Ừ, đẹp lắm. 1 con bé đầy mồ hôi đứng phía đối diện với cái ánh nắng rạng sớm của mặt trời chỉa vào nó, à, có ánh mắt của ông bà nhìn về nó cho nó chụp hình nữa. Ông bà cười, tôi thấy nó run tay. Tôi thấy nó nhíu mắt lại nữa, chỉ là chắc nó cố tình muốn mọi người nghĩ nó nhíu mắt để tránh ánh mặt trời thôi. Tôi thấy nó vội vàng cảm ơn ông bà rối rít vì chụp được 1 cái hình ý nghĩa nhất cuộc đời nó từ khi bước chân vào trong này. Nó thấy nhà nó, nó thấy hạnh phúc sau những cái suy nghĩ vớ vẩn, thấy bình yên sau những cái tấp nập, ồn ào tới nghẹt thở, thấy cả cái buồn của nó bấy lâu nay biến mất sau nụ cười của mọi người.
Sep 22, 2015 4:32 AM