Thanh Doan
Humans of Sai Gon. [2] Cuộc sống là vậy đó. Giống như việc moi người nhìn vào bức hình và nói là nó rất bình thường chẳng có gì đặc biệt để mà nói hoặc là sến súa này kia. Nhưng mà đến 1 lúc chỉ có 1 mình, bạn nhìn vào và im lặng nghĩ rằng bức hình rất đẹp. Vì cảm xúc của bạn là cảm xúc của 1 con bé cảm thấy cuộc sống chẳng có gì thú vị cho đến khi nó tìm thấy được niềm vui từ những người ở cái tuổi của sự cô đơn đến tột cùng vào mỗi sáng cùng nhau ra ngồi nhìn mọi người chạy bộ, họ cô đơn đến vậy mà còn cố gắng để tìm cách cho mình vui thì việc gì 1 con bé hỉ mũi chưa sạch lại cảm thấy trống trải với những thứ nó đối diện. Phải chăng đó là cách suy nghĩ ích kỉ, chỉ thương cho thể xác của nó phải luôn bộc lộ ra cảm xúc buồn bả mà ý thức buộc phải làm. Mày có đôi chân để chạy mà tìm kiếm mọi thứ, có con mắt để nhìn thấy hạnh phúc, có đôi tai để nghe tiếng cười. Có cả những mấy chục năm cho mày cười thì việc gì phải nghĩ đến chuyện khóc làm sao và khóc như thế nào. Đó, nó thấy được bức ảnh cười rồi đó. Nó thấy mọi người quanh nó ai cũng cười. Họ chỉ cố giả buồn bực thôi. Vậy nên, có thấy ai chửi mắng nó hay bực nó thì bây giờ, nó lại nghĩ họ đang cố tình tạo ra vậy thôi, chứ thực ra, họ đang cười cùng nó đó.
Sep 22, 2015 4:33 AM