Tăng là từ chỉ chung cho các tu sĩ Phật giáo, xuất phát từ chữ Tăng-già dịch từ chữ Sangha trong tiếng sanskrit của Ấn Độ. Mình thường ít thấy sử dụng chữ "tăng" một mình, mà hay ghép với các chữ khác như "tăng sĩ", "tăng đoàn", "tăng ni", "tăng thống", "thầy tăng", v.v... Nếu để nói về một vị tu sĩ thì người ta thường dùng "nhà sư", "sư/thầy hoặc sư thầy", không tôn trọng lắm thì "ông sư", nếu là nữ tu thì có thể gọi cụ thể là "sư cô", "ni sư". Miền Bắc thì thường dùng chữ "thầy" cho cả 2 giới. Còn Hòa thượng là từ tôn xưng được dùng để chỉ cấp bậc cao nhất của tu sĩ Phật giáo, cụ thể: tu sĩ trên 20 tuổi và tu trên 2 năm thì gọi là Đại Đức, trên 45 tuổi và tu trên 25 năm gọi là Thượng Tọa, trên 60 tuổi và tu trên 40 năm thì gọi là Hòa Thượng.
Tóm lại là xuất gia đi tu thì có thể gọi là tăng, nhưng phải trên 60 tuổi và tu trên 40 năm mới được gọi là Hòa Thượng.